Bức thực là một phương pháp khủng bố mà nhân viên trại lao động thường sử dụng dành cho các học viên Pháp Luân Công, đặc biệt là những người đã quyết tuyệt thực để phản đối sự giam cầm bất hợp pháp. Tất nhiên, nó không phải là sự chăm sóc hay cung cấp thức ăn, nó là một việc làm thú tính đã gây ra ít nhất 100 cái chết. Cưỡng bức ăn thường được nhân viên trại giam sử dụng mà không có một biện pháp y học nào, những người cùng phòng cũng thường bị ép để giúp chúng thực hiện việc đó. Những cái ống mất vệ sinh và cứng được đẩy vào trong lỗ mũi của học viên và xuống dạ dày, thường làm vỡ và tổn thương các mô tế bào; thỉnh thoảng cái ống đó lại đâm vào buồng phổi. Thỉnh thoảng những cái ống đó được giữ lại trong dạ dày nhiều ngày hoặc nhiều tuần, gây ra nhiều nhiễm trùng, hoặc kéo ra rồi lại đâm vào nhiều lần. Các học viên thường bị cưỡng bức ăn bằng những thức ăn kinh khủng như nước muối cô đặc, dầu hạt tiêu nóng, nước sôi, hoặc thuốc tẩy.
Mùa hè năm 2003, Trại Cưỡng bức Lao động Gaoyang bắt đầu cưỡng bức ăn các học viên Pháp Luân Công bằng nước tiểu và phân người; chính quyền đã khen thưởng phát minh này của chúng, và tuyển gửi một đội từ khắp nước đến để học tập phương pháp này.
Vương Ngọc Như nhớ lại những gì mình trải qua khi bị bức thực
Tôi nhớ rất rõ lần đầu tiên tôi tuyệt thực tại trại giam Cáp Nhĩ Tân. Để bức thực tôi, các bác sỹ tại trại giam Cáp Nhĩ Tân đã sử dụng một cái kẹp thép để banh răng tôi ra và đẩy một cái ống cao su lớn xuống dạ dày tôi. Miệng tôi chảy đầy máu và người tôi bầm tím sau mỗi lần bị bức thức. Nhiều người ở đó để đánh và khống chế tôi trong những lần bức thực. Chúng đổ hai bát lớn nước lạnh trộn với bột ngũ cốc vào họng tôi, rồi nói rằng đó là để làm lót dạ. Khi tôi hét lên, cảnh sát đã sợ những người khác nghe thấy tôi. Chúng sai những tên khác bịt miệng tôi lại và đánh tôi nhiều hơn nữa.
Bức thực tại Trại Cưỡng bức Lao động Wanjia thậm chí còn hung bạo và độc ác hơn nữa. Những bác sỹ ở đó sử dụng cưỡng bức ăn như một phương pháp khủng bố mà không cần quan tâm học viên còn sống nỗi hay không.
Trước khi chúng bức thực tôi lần đầu, tôi thấy chúng chộp lấy tóc một học viên Pháp Luân Công nữ tên là Shang và dập đầu cô ấy vào tường và xuống sàn nhà. Cuối cùng cô ấy ngất xỉu, khi đó chúng chèn cái ống vào trong mũi cô và bức thực cô. Không có phương pháp khử trùng nào-Chúng chỉ rửa cái ống qua một cái chậu nước rồi chèn thẳng nó qua lỗ mũi cô và xuống dạ dày. Rồi chúng đổ vào bột ngũ cốc trộn với nước lạnh.
Sau khi chúng làm xong với cô ấy, hai bác sỹ nhà tù đi vòng quanh và nhìn tôi. Họ đứng đó với cây kẹp và những dụng cụ trên tay và nói, “Cô thấy đó chưa? Cô là tiếp theo”. Sau đó tôi bị cưỡng chế đối với hình thức ép ăn này hàng ngày trong nhà tù.
Chúng đánh đập chúng tôi cho đến ngất xỉu rồi mới trói tay chân chúng tôi lại và chèn cái ống vào trong mũi và đẩy xuống dạ dày. Chúng tôi bị trói để không kéo cái ống ra vì những cơn đau hành hạ.
Một lần tôi chứng kiến một học viên nữ tên là Guo Minxia đang bị cưỡng bức ăn. Các y tá túm lấy tóc của cô và cột chặt mặt và người cô lại. Cô bị bầm tím khắp người. Cơ thể cô bắt đầu co dật. Khi tôi kết tội những bác sỹ vì những gì họ đang làm, chúng đã chuyển sang tôi và đánh tôi.
Một ngày tôi nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của một người đàn ông trong khu giam giữ phụ nữ. Đó là người chồng của học viên Pháp Luân Công tên là Ding Yanhong. Anh ta quỳ xuống để được vào thăm cô, và cuối cùng chúng đã cho phép anh vào, khi ấy chúng nức thực như vậy trước mặt anh. Người đàn ông đó đã khóc rống lên trong khi người vợ của mình vùng vẫy trong đau đớn.
Tôi luôn biết rằng nếu tôi đơn giản viết một bức thư hối hận, thoá mạ Pháp Luân Công, bôi nhọ Sư Phụ và hứa sẽ không bao giờ tập luyện tập nữa, tôi sẽ được thả ra ngay lập tức. Nhưng nếu niềm tin vào Chân Thiện Nhẫn là sai, vậy con người còn hi vọng được vào cái gì đây. Tôi biết tôi đã bị cưỡng chế phải lựa chọn và tôi đã lựa chọn lương tâm của mình bởi vì tôi biết khi một người từ bỏ điều thiện, mất đi niềm tin vì sự khủng bố của chế độ độc tài này, thì điều chờ đợi chúng ta còn khủng khiếp hơn cái chết.
Cao Hiến Dân chết vì bị bức thực.
Cảnh sát trưởng Zhu Wenyong đã ra lệnh cho bốn tên tù cùng phòng đứng trên bốn chân tay của người học viên trong khi những tên tù cùng phòng khác cưỡng chế miệng anh mở ra. Chúng cắt một cái chai nhựa ra làm hai phần và đút đầu cổ chai vào trong miệng học viên. Chúng thường xuyên đổ hết gói muối (500 grams) vào chai, chỉ trộn thêm một ít nước. Tất cả học viên tuyệt thực đều bị tra tấn bằng hình thức này. Có người thì bị ép ăn một gói muối, có người thì bị ép ăn hai gói muối. Học viên Pháp Luân Công nữ cô Trương Xuân Mai một lần đã bị ép ăn hai gói muối. Sau đó cô không thể cử động được, cô bất tỉnh nhiều ngày và nhiều đêm, và mất hết chức năng của ruột và dạ dày. Tình cảnh của cô như thế, vậy mà tên cảnh sát Zhu Wenyong đã liên tục đến và đá cô, rồi càm nhàm rằng cô nên dừng cái việc giả vờ chết.
Lúc mới bắt đầu, khi họ bức thực đệ tử Đại Pháp Cao Hiến Dân , một người tù cùng phòng chững kiến cảnh tượng đó đã trở nên khiếp đảm và ngất xỉu. Cảnh sát Zhu Wenyong đã bắt người tù đó rời đi chổ khác và thay vào một người mới để tiếp tục bức thực. Cuối cùng, anh Cao Hiến Dân đã chết vì hậu quả của việc bức thực tàn bạo…
Sau khi anh Cao Hiến Dân chết, các nhà chức trách của phòng 610 ở Huyện Tianhe đã nói rằng anh đã chết vì một cơn đau tim. Họ cũng đe doạ gia đình anh Cao Hiến Dân không được nói với người khác những gì đã xảy ra…
Dương Muội, 23 tuổi, bị bức thực đến chết
New York, ngày 25-10-2001(FDI)- bốn ngày trước, một đôi vợ chồng già ở Trung Quốc đã đến thăm con gái của họ, Dương Muội, người đang bị giam giữ trong một trại giam vì tín ngưỡng của mình. Họ đã không gặp được cô ngày hôm đó, cũng không gặp lại cô một lần nào nữa, vì Dương Muội đã chết trước buổi sớm hôm đó, là học viên Pháp Luân Công thứ 28 đã chết ở tỉnh Hà Bắc vì chịu đựng khủng bố trong trại giam của cảnh sát. Cô chỉ mới 23 tuổi.
Dương Muội làm việc cho một ngân hàng ở tỉnh Thương Châu. Những người biết cô đều nói rằng cô là một cô gái trẻ khiêm tốn và lịch thiệp. Là một học viên Pháp Luân Công chăm chỉ, cô cũng là một người rất can đảm. Mùa hè năm nay, cảnh sát đã bắt cô vì trên tay cô có những tờ rơi thông tin về những gì chính quyền Trung cộng đang thực thi một cuộc khủng bố những người tập luyện Pháp Luân Công .
Cảnh sát ở Trại lao động số 2 Thương Châu, nơi cô bị bắt, đã cưỡng bức Dương Muội lao động nặng và ép cô ấy viết những lá thư cam đoan rằng cô sẽ ngừng tập luyện Pháp Luân Công. Khi cô ấy từ chối, họ đã trói cô xuống buộc vào cổ tay và cổ chân cô và banh ra trong nhiều ngày và nhiều đêm mà không cho nghỉ. Vào ngày 10 tháng 10, cô bắt đầu tuyệt thực để phản đối khủng bố. Nhiều nguồn tư liệu đã nói rằng cô đã bị cưỡng bức ăn một cách hung bạo bằng một cái ống dày vào chiều ngày 19 tháng 10. Cô đã ra đi khoảng 6 giờ sáng hôm sau, ngày 20 tháng 10.
Ngày 20-10 là ngày bố mẹ cô đã đến thăm cô tại trại giam, và không biết rằng con gái đã chết sáng hôm đó. Tuy nhiên, những tên quản ngục không tiết lộ điều gì về trường hợp của cô, và gửi họ về nhà. Ngay khi họ về đến nhà họ nhận được họ nhận được một cuộc gọi từ trại giam gọi họ trở lại. Trở lại tại giam, những người quản ngục vẩn chối quanh chối quẩn, sau 2 giờ chiều, cuối cùng chúng cũng thông báo với bố mẹ cô về cái chết của cô.
Bố mẹ của Dương Muội đã bị sụp đỗ, nhưng họ không tìm thấy được một sự giúp đỡ nào. Theo những nguồn tư liệu liên quan truờng hợp của cô, các nhà cầm quyền đã ra chỉ rằng nếu gia đình Dương Muội yêu cầu khám nghiệm tử thi, thì thi hài cô phải bị hoả thiêu ngay lập tức.
Trương Quế Cầm, 37 tuổi
…Cuối tháng 7-2000, cô Cầm đã bị bắt lần nữa, lần này là vì đã lưu truyền tin tức về cuộc khủng bố Pháp Luân Công . Cô một lần nữa bị chuyển đến trại giam Feidong và còng tay bằng một cái cùm nặng. Cô và những người khác đã tuyệt thực để phản đối khủng bố. Như một phương pháp trừng phạt, những người quản ngục đã cưỡng bức ăn đối với họ. Sau một thời gian dài tuyệt thực và bị ép ăn, cô Cầm trở nên rất yếu và lên cơn sốt cao. Các viên chức trại giam đã gửi cô đến bệnh viện để kiểm tra. Các bác sỹ đã phát hiện ra rằng phổi của cô đã bị đâm thủng trong những cuộc ép ăn vớ vẩn. Sợ rằng cô sẽ chết vì trong trại giam, họ gửi cô về nhà vào ngày 24-8-2000. Cô Cầm đã quá yếu và quá gầy đến nỗi cô không thể ngồi dậy khỏi dường . Cô cũng rất khó khăn khi nói. Thậm chí như thế, công tố viên đã đưa ra một bản cáo trạng buộc tội cô vì cô luyện tập Pháp Luân Công. Một người thư ký đã được gửi đến để đọc bản cáo trạng. Tuy nhiên, sau khi nhìn cô Cầm, người thư ký đã lắc đầu và bỏ đi.
Vào lúc 1giờ 03 phút chiều ngày 17-1-2001, cô Cầm từ trần, sau 5 tháng chịu đựng đau khổ. Cô để lại hai đứa con, một 9 tuổi và một đứa 12 tuổi.
Trương Chấn Trung, 22 tuổi
Anh Trung là một sinh viên chưa tốt nghiệp ngành Quản trị Thương Mại của Trường Đại Học Công Nghiệp Sơn Đông, Thành phố Tế Nam, Tỉnh Sơn Đông.
Vào ngày 01-1-2001, anh đã bị bắt tại Bắc Kinh bởi vì anh đã thỉnh nguyện hoà bình cho Pháp Luân Công. Tại đồn cảnh sát, cảnh sát đã đánh anh bằng 8 cái dùi cui điện cùng một lúc và lấy tàn thuốc để đốt anh. Cứ như thế trong 12 giờ đồng hồ. Trong 4 ngày, anh Trung đã bị chuyển đến 4 trạm cảnh sát. Tại mỗi trại, anh đều bị khủng bố và tra tấn thể xác tàn tạ.
Vào ngày 17-5-2001, cảnh sát bắt anh Trung một lần nữa. Cảnh sát đã dùng quyền và dùi cui điện để đánh vào những vùng nhạy cảm trên người anh và liên tục đá anh. Hơn một giờ sau, anh đã bị đã thương trầm trọng đến mức nôn mửa ra máu và mũi anh bắt đầu chảy máu. Cảnh sát dùng dây thừng để trói anh ta lại và gửi anh về một phòng giam. Anh bắt đầu tuyệt thực để phản đối ngược đãi. Vào ngày thứ 6, cảnh sát ra lệnh cho những tên tù cùng phòng cưỡng bức anh ăn. Chúng còng tay anh lại nơi ghế và cố gắng để chèn cái ống dẫn thức ăn vào trong lỗ mũi anh. Trong lần bức thực thứ 5, anh từ trần.
Tiếp theo: Đánh đập dã man | Những Thủ đoạn khác
Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/force-feeding/
Đăng ngày 21-3-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
21-03-2006 : Giảng thanh chân tượng : Mắt thấy tai nghe
www.minhhue.net